Home Chương 1: Tín Nhiệm

Chương 1: Tín Nhiệm

Chương 1: Tín Nhiệm

Trong vũ trụ bao la với muôn vàn tinh tú lấp lánh, nơi một góc tối không có lấy một ánh sao le lói soi tỏa, ở nơi hư không tịch mịch, tối tăm lạnh lẽo ấy, có một vị Thiên Sứ cô độc.

Thiên Sứ ấy vẫn còn đang trong trạng thái bất tịnh mà tự vấn:
“Uhm… Ta đang ở đâu đây?”
Kim Quang Sứ nhìn quanh mình, nhưng chẳng có gì cả, chỉ toàn bóng tối cô tịch.
“Sao mọi thứ lại mờ ảo, tối tăm quá?
Ánh sáng của ta đâu rồi?
Tại sao lại như thế này?
Ta vẫn luôn giữ gìn thận trọng bên mình mà!?”
Ngài nhìn vào đôi tay mình, vẫn chưa hết kinh ngạc và hoảng loạn, trước mắt ngài cũng chỉ có một màu tối đen huyễn hoặc.
“Lạnh quá… ta cần ánh sáng của ta… đâu rồi? Ta phải tìm ra ánh sáng của mình!
Ta còn nhiệm vụ quan trọng nữa, ta phải mang ánh sáng thương yêu ấm áp của Từ Phụ đến những nơi tối tăm, lạnh lẽo còn thiếu tình thương.”
Từ xa xôi, bất giác bỗng xuất hiện le lói một tia sáng ấm áp, dù chỉ là một điểm sáng le lói nhỏ nhoi, nhưng giữa không gian cô tịch ấy, điểm sáng đó lại tinh khôi vi diệu vô cùng.
“Ah, kia rồi, đợi ta với, đừng bay nhanh quá, đừng rời bỏ ta.”
Trong niềm vui mừng hân hoan, ngài lao về phía có ánh sáng, bay mãi mà tia sáng thì cứ xa dần xa dần. Nhưng khi gần đến đốm sáng ấy, ngài vừa đưa tay khẽ chạm vào liền bị bật ngược ra, ngài lấy hai tay che đỡ trước mặt mình.
“Aaaaa…”
….
“Ah… umh… thì ra chỉ là giấc mơ.”
Hình ảnh bị ánh sáng đánh bật ra lại tái diễn liên tục trong tâm trí ngài rất rõ ràng.
“Tại sao ta chẳng thể chạm vào ánh sáng được? Trước đây, nó vẫn luôn ở bên ta, ta giữ gìn cẩn thận lắm mà!?”
Ngài nhắm nghiền mắt lại hồi tưởng…
“Nhưng dù sao… dù trong mơ hay thực tại đi nữa, xung quanh ta cũng chỉ toàn bóng tối, lạnh lẽo vô cùng. Dường như ta chẳng còn nhớ nổi đã từ bao giờ, cả thân thể ta, trái tim ta và trí não của ta nữa, đã trở nên quen thuộc với cảm giác lạnh lẽo và cô độc…
Ta nhớ, đó là khi ta bắt đầu có những người bạn là Huyễn Mộng, Ngông Cuồng và Tham Vọng.
Huyễn Mộng là một tuyệt sắc giai nhân, tay trái của nàng cầm chiếc Phong Oa, là một cái tổ ong với những chú ong vàng vây quanh, tay phải cầm một ly pha lê hứng những giọt mật từ chiếc tổ ấy nhỏ xuống. Khắp người nàng được choàng một dải lụa mỏng với bảy sắc màu của cầu vồng. Tấm lụa ấy luôn tung bay phấp phới bởi có những chú ong bay lượn đùa giỡn trên ấy, làm dãy màu sắc chuyển động không ngừng, trông vi diệu lắm thay.
Ngông Cuồng là một thanh niên tuấn tú, phục sức có màu được xen lẫn giữa hai sắc xanh biển và đỏ thẫm. Mái tóc của hắn là ngọn lửa đỏ hồng xen lẫn chút vàng ánh kim đang bập bùng cháy phừng phừng, hai chân hắn lại đạp trên cặp Phi Đao Luân Xa, là hai bánh xe đầy những lưỡi dao sắt nhọn tua tủa. Trên tay hắn luôn tung hứng một quả cầu màu đen kịt có mấy luồng ám khí vần vũ xung quanh, được gọi là Hắc Không Cầu, nó có thể tạo nên những vùng không gian tối đen.
Tham Vọng là một lão già có dáng người nhỏ thó, quái dị, hai mắt sâu hoắm thâm quầng. Lão ăn mặc trông thật ngộ nghĩnh với chiếc áo choàng dài che mất cả chân. Lão có hai đôi tay. Một đôi tay nhỏ nhắn mọc ra từ hai lỗ tai rộng như tai voi. Đôi tay còn lại thì dài và ốm với những móng tay dài nhọn hoắc.”
Kim Quang Sứ hồi tưởng về quãng thời gian mà ngài từng một mình bay đến những nơi tối tăm, cô tịch, làm bừng sáng lên hơi ấm của tình yêu thương và công chánh cho những nơi như thế.
“Khi ta đến những nơi còn bị Vô Minh bao phủ, lúc trở về, ta linh cảm có luồng dị khí dõi theo ta, thì ra đó là bọn chúng!”
Trở về đến cung điện của mình, Kim Quang Sứ tựa lưng ngồi nghỉ dưới gốc một cây hoa nở ra bảy loại hoa báu rực rỡ. Trong lúc nghỉ ngơi, từ tận sâu thẳm tâm ý ngài thoáng hiện ý tưởng về ngôi Chí Tôn đầy uy quyền, xung quanh là chư Thần Tiên đứng chầu.
“Từ lúc đó, trong ta bắt đầu có những ý niệm quái dị. Ta muốn được ngồi nơi ngôi vị của Từ Phụ nên đã xúi giục những vị Thiên Sứ huynh đệ khác cùng ta tạo phản…”
Kim Quang Sứ đã đến các cung điện, động phủ của chư Thần Tiên khác kêu gọi họ cho mượn sức mạnh riêng của họ.
Trước tiên, Kim Quang Sứ hướng về Thủy Tinh Cung nơi cõi Thanh Thiên, ở đây có Bồng Lai Sơn được khắp Thiên Giới ca tụng là Bồng Lai Tiên Cảnh với cảnh đẹp lung linh huyền diệu, mây trời lãng đãng, thiên không bao la xanh thẳm, vô cùng, vô tận. Tương truyền người nào hữu duyên, được những giọt nước cam lộ nơi này rưới lên mình thì tự khắc những tà niệm, chấp kiến sẽ đều tiêu biến, cõi lòng bất tịnh sẽ tức thì thanh tịnh, bệnh tật nghiệt chướng sẽ đều tiêu tán mà hồi hướng về Đạo Pháp. Thủy Tinh Cung tọa lạc gần Bồng Lai Sơn, là cung điện ngọc bích và băng phiến tinh khiết do nước kết tinh tạo thành, xung quanh bán kính tầm chín dặm là một pháp giới hình cầu được kết tinh từ bọt nước, trước cửa cung điện có Song Ngư canh giữ.
Từ không trung bao la vô tận, một luồng kim quang rực rỡ phóng thẳng xuyên qua lớp pháp giới thủy tính nhẹ nhàng, tiến thẳng đến trước cánh cổng Thủy Tinh Cung. Từ luồng sáng ấy, thân ảnh Kim Quang Sứ xuất hiện trong chiếc đạo bào màu trắng lấp lánh những tia sáng vàng rực điểm xuyết theo thân áo, Song Ngư cùng đồng thanh kính chào:
“Cung nghinh Kim Quang Đại Tiên Trưởng giáng lai.”
“Chào nhị vị, ta muốn vào thăm Thủy Tinh Thiên Sứ Trưởng, nhị vị mở cửa cho ta với.”
Song Ngư liền quẫy mình bơi lượn thành một vòng tròn ngay chỗ cổng rồi tránh sang hai bên. Cánh cổng Cung điện ấy liền nhanh chóng hóa thành bọt nước tan biến tức thì, để lộ một thông đạo thẳng hướng vào trong hiện ra ngay trước mắt Kim Quang Sứ.
Dẫn từ ngoài cổng Cung vào đến Chánh Điện là con đường lung linh tươi đẹp với những tinh linh thủy tộc, từ hải tảo, san hô, hải tinh, thủy liên đến ngư trùng các loại đều tung tăng bơi lượn trong làn hơi nước tinh khôi dịu mát. Khi Kim Quang Sứ đến chánh điện, Thủy Tinh Thiên Sứ Trưởng vẫn đang quán chiếu các cõi giới khác trong vũ trụ bằng những quả thủy cầu bay lững lờ trong cung điện của mình. Thủy Tinh Thiên Sứ Trưởng là vị Thiên Sứ có mái tóc dài vô cùng, mái tóc ấy cũng chính là một dòng nước chảy róc rách. Bên cạnh ngài có một Thủy Long Thần uy nghi dũng mãnh. Dáng vẻ hiền từ của ngài và phong thái uy nghi của Long Thần là hai hình ảnh bổ sung cho nhau một cách tuyệt vời, làm cho cảm giác của bất cứ ai khi tiếp cận với Thiên Sứ cũng cảm thấy dễ chịu, yêu mến, kính trọng ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Khắp chánh điện có những loài hoa cỏ mọc dưới nước với đầy đủ màu sắc sống động. Xen lẫn trong những đám rong rêu thủy tảo ấy là hằng hà sa số những ngọc ngà châu báu, ánh sáng phát ra lúc ẩn lúc hiện trông thật huyền ảo. Thêm nữa, từng đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng đùa giỡn khắp nơi, cảnh tượng ấy thanh bình biết bao. Dừng lại trong chốc lát để tận hưởng cảm giác khoan khoái dễ chịu nơi đây, Kim Quang Sứ đến gần Thủy Tinh Thiên Sứ Trưởng rồi mở lời:
“Thanh Tịnh Tử hiền đệ, đã lâu không gặp, dạo này công việc của đệ vẫn ổn chứ?”
Thanh Tịnh Tử nhẹ nhàng vẫy tay, các quả cầu bọt nước liền dạt sang một bên, ngài tạm ngưng công việc của mình, khẽ nhìn Kim Quang Sứ rồi đáp lời:
“Huynh biết đấy, với một Thiên Sứ Trưởng thì mọi ngày đều như nhau thôi. Cai quản các tinh linh thuộc tính chất của mình, làm cho thuộc tính ấy luôn được vận hành tích cực trong toàn cõi vũ trụ chẳng phải việc dễ dàng. Bên cạnh đó, còn có nhiệm vụ đặc biệt riêng của từng yếu tố thuộc tính nữa, nhưng so với công việc của các huynh thì có lẽ việc của đệ vẫn còn nhẹ nhàng!”
“Cũng là thói quen thôi đệ à! Nếu ngày nào không đi đến những nơi tối tăm làm cho vũ trụ này thêm ấm áp tình yêu thương của Từ Phụ, ngày đó ta cảm thấy như sự tồn tại của mình trong cõi vũ trụ bao la này thật vô vị. Sau khi ta mang ánh sáng khai hoang các nơi tối tăm, đệ là người phải làm tiếp nhiệm vụ mang nước đến làm nguồn sống cho các nơi ấy, cũng khá vất vả đó chứ!”
“Việc của đệ làm vẫn còn sau Phong Tinh Thiên Sứ Trưởng, huynh ấy còn phải làm cho các nơi đó có không khí rồi mới đến phiên đệ mang nước đến. Nhưng nếu không có tình thương yêu, sự ấm áp của Từ Phụ cùng với mối hòa ái của Từ Mẫu đã làm cho hai khí Âm Dương hòa hiệp lại với nhau… chắc hẳn chúng ta cũng chẳng có việc gì để làm huynh nhỉ?
Hôm nay sao đại huynh rảnh rỗi đến thăm tiểu đệ thế? Công việc chúng ta nằm ở từng giai đoạn khác nhau nên dịp để gặp gỡ cũng không có nhiều, phải chăng huynh có tâm sự gì nên muốn gặp đệ chăng?”
“Lâu quá không gặp, ta cũng muốn đến xem các huynh đệ khác như thế nào ấy mà. Thật tình ta cũng có chút việc muốn hỏi nhờ đệ giúp đỡ!”
“Huynh cứ tự nhiên!”
Kim Quang Sứ hơi trầm ngâm, lặng thinh một chốc rồi nhẹ nhàng nói:
“Sắp tới, nếu ta có việc cần đến sức mạnh của đệ, đệ có hoan hỷ không?”
Thanh Tịnh Tử không tránh khỏi để cho biểu tình ngạc nhiên của mình thị hiện rõ ràng trên gương mặt thanh tú ấy trong vài sát na, ngài nhẹ nhàn đáp lời:
“Kìa, sao huynh nói gì lạ thế? Chúng ta là huynh đệ của nhau mà. Nếu huynh có việc cần dùng đến sức mạnh của đệ thì đâu cần phải hỏi, tất nhiên là được chứ. Đệ rất hãnh diện nếu như mình có thể giúp được gì cho huynh.”
“Thanh Tịnh Tử… đệ có thể… cho ta xin… một ít Thủy Châu không?”
“Tưởng việc gì khó chứ Thủy Châu thì đệ có thể cho huynh bao nhiêu cũng được. Huynh cần bao nhiêu hạt?”
Trước sự nhiệt tình không cần suy nghĩ của Thanh Tịnh Tử, Kim Quang Sứ vẫn còn một chút khách sáo e dè rồi nói với ngài:
“Đệ không hỏi xem ta xin Thủy Châu làm gì sao?”
“Nếu là huynh xin, đệ chẳng cần hỏi, đệ tin chắc huynh sẽ sử dụng nó một cách hữu ích cho vũ trụ này.”
“Ta chỉ cần ba hạt là đủ.”
Chẳng cần nói gì thêm, Thanh Tịnh Tử đưa tay ra, Thủy Long Thần hiểu ý ngài, liền nhả vào đó ba hạt Thủy Châu nhỏ bằng đầu ngón tay long lanh tuyệt đẹp.
Nâng niu ba hạt Thủy Châu trong tay, Thanh Tịnh Tử trao tận tay Kim Quang Sứ.
“Đây, xin đại huynh hãy giữ lấy.”
“Đa tạ hiền đệ. Làm phiền đệ nhiều quá, ta hồi cung đây. Nếu có dịp, đệ ghé qua Kim Quang Cung thăm ta, chúng ta cùng nhau hàn huyên nhiều hơn…”
Nở trên môi một nụ cười khả ái, Thanh Tịnh Tử nhẹ gật đầu đáp lời:
“Vâng ạ! Nếu có thời gian, đệ sẽ đến thăm. Khi nào cần đệ giúp điều chi, huynh chỉ cần gọi tên đệ là được, đệ sẽ đến chỗ huynh, không cần huynh phải đến tận đây.”
“Uhm. Tạm biệt. Đa tạ đệ về Thủy Châu và sự đón tiếp hôm nay nhé!”
“Hẹn sớm ngày tái ngộ với huynh!”
Kim Quang Sứ rời khỏi Thủy Tinh Cung liền hóa thành luồng sáng vàng rực rỡ biến mất trong không trung. Thủy Tinh Thiên Sứ Trưởng đã dễ dàng giúp đỡ Kim Quang Sứ, trao cho ngài ấy báu vật mà chẳng cần hỏi xem vị ấy muốn dùng vào việc gì. Cũng vì Kim Quang Sứ có tình thương bao la trong vũ trụ, có lòng nhiệt tâm với công việc nên Thủy Tinh Thiên Sứ Trưởng vô cùng ngưỡng mộ, tin tưởng tuyệt đối.
Kim Quang Sứ tiếp tục hành trình của mình. Lần này ngài hướng về Hỏa Tinh Cung nơi cõi Xích Thiên. Ở cõi này, khắp nơi đều có ánh hồng quang ấm áp, núi non hùng vĩ, thiên không nhuốm màu hỏa quang, cảnh vật khắp nơi đều mang dáng dấp hoàng hôn đỏ thắm, ánh sáng hồng ấy làm toát lên nét đẹp kiêu sa ẩn ẩn hiện hiện của các loài kì hoa dị thảo nơi này. Trên thiên không, thỉnh thoảng có những chú linh điểu Hỏa Phụng Hoàng cùng cất lên tiếng hót thánh thót nghe rõ thành từng giai điệu thanh tao, du dương như tiếng ngân nga các bài thi thần, cổ chú của chư Thiên tộc Khẩn Na La mỗi khi xướng ngâm truyền Pháp.
Hỏa Tinh Cung nằm trên đỉnh Thiên Không Hỏa Sơn, là một dãy núi hùng vĩ bao la vô cùng tận. Nơi ấy có Hỏa Lang Thần canh gác, khi thấy Kim Quang Sứ đến, Hỏa Lang liền cúi mình chào đón:
“Đại Tiên giáng lai, Hỏa Lang hân hạnh đón tiếp!”
“Chào Hỏa Lang, ta có chút việc cần gặp Cung Chủ!”
“Vâng, mời ngài thong thả nhập cung.”
Dứt lời, Hỏa Lang đứng sang một bên, cổng cung điện liền mở rộng chào đón Kim Quang Sứ, ngài khẽ gật đầu cám ơn Hỏa Lang, nhẹ nhàng bay thẳng vào trong.
Bên trong Hỏa Tinh Cung, giữa cung điện diễm lệ lấp lánh những hơi lửa bập bùng, Hỏa Tinh Thiên Sứ Trưởng đang ngồi tịnh tâm trên đóa sen đỏ hồng nơi chánh điện. Thiên Sứ có mái tóc là ngọn lửa đang cháy bừng, phát ra diễm quang rực rỡ, khắp toàn thân có ánh lửa hồng tỏa ra một làn hơi ấm áp. Do đang nhắm nghiền đôi mắt nên cặp chân mày rậm rạp đỏ rực đầy uy nghiêm lại mang nhiều nét thân thiện. Vừa thấy Kim Quang Sứ bước vào, Thiên Sứ liền tiếp đón nồng nhiệt:
“Ồ, hôm nay ngọn gió nào đưa một vị Đại Tiên đầy quyền uy đến nơi này thế?”
“Huynh lại quá lời rồi. Chúng ta cũng như nhau thôi chứ có gì là lớn với nhỏ ở đây?”
“Vâng, mời huynh xem này.”
Vừa nói, vị Thiên Sứ ấy vừa đưa tay hướng về những ánh lửa đang bay lững lờ khắp trong nội cung của mình. Khi ấy Kim Quang Sứ nhìn quanh thì thấy khắp cung điện đều có những ánh lửa lung linh bay tới bay lui thắp sáng nơi này. Khung cảnh vô cùng huyền ảo với các ngọn lửa nhảy múa thành những hình thù ngộ nghĩnh. Đốm lửa đang cháy bập bùng thì bay lên cao phát ra tia lửa hai bên và hóa thành một chú chim, chú chim bay lượn lại sà xuống và biến thành một bông hoa rực rỡ, bông hoa ấy lại nhảy lên và hóa thành một chú thỏ chạy nhảy lăn tăn, chạy chán rồi thì chú thỏ đó lại biến thành một chú cá bay lượn vô tư vô ưu giữa không trung… Kim Quang Sứ đang mải miết nhìn ngắm cảnh tượng ngoạn mục ấy, Hỏa Tinh Thiên Sứ Trưởng lại hỏi thêm:
“Thánh Hỏa cũng là Hỏa Thiên Sứ có những quyền năng giống ta, đệ ấy cũng tạo nên những ngọn đèn thiên nhiên như thế này được mà, sao huynh lại tỏ ra ngạc nhiên thế?”
“Đệ ấy phải dùng hầu hết năng lượng của mình trong các cuộc khai hoang, nên ta chưa được thấy những tạo vật vi diệu như thế này bao giờ.”
“Thế à! Khi có dịp đi cùng, huynh nói đệ ấy làm cho huynh xem, có khi còn đẹp hơn thế này đấy chứ. À, huynh có việc gì lại đến nơi này? Chắc không chỉ là ghé thăm ta thôi phải không?”
“Thật tình… chẳng giấu gì Diễm Quang Tử huynh đây, dạo này công việc của ta có hơi vất vả hơn trước. Nơi Vô Minh Giới có những thứ tồn tại hiểm ác mà ta khó khăn lắm mới đuổi chúng đi được, sau đó còn phải mang đến cho những nơi tối tăm ấy có thêm ánh sáng, tình yêu thương của Phụ Mẫu… Có những lúc ta thấy Thánh Hỏa rất mệt khi phải dùng cạn quyền năng của mình làm ấm lên những nơi vô cùng lạnh lẽo…”
“Thế nên huynh muốn mượn lửa của ta phải không?
Việc đó chẳng khó khăn gì. Nhưng lửa của ta và lửa của Thánh Hỏa khác nhiều đấy nhé. Lửa của Thánh Hỏa chỉ có thể làm ấm lên vạn vật, duy trì sự sinh tồn nơi ấy. Lửa của ta lại có sức nóng mãnh liệt hơn bội phần, có thể đốt cháy mọi thứ thành tro bụi, ngay cả những thứ kim loại cứng rắn nhất cũng phải tan chảy. Nếu không cẩn thận khi sử dụng, huynh có thể làm hại mọi người, mọi vật xung quanh huynh, ngay cả chính bản thân huynh cũng gặp nguy hiểm khi nó bộc phát ngoài tầm kiểm soát của mình đấy.”
Kim Quang Sứ nhìn Diễm Quang Tử với ánh mắt cương nghị đầy quyết đoán:
“Được! Ta hiểu rõ điều đó, ta sẽ sử dụng nó một cách cẩn thận. Ta chỉ dùng lửa của huynh làm một nguồn năng lượng dự trữ cho Thánh Hỏa khi đệ ấy kiệt sức.”
“Nếu huynh nói vậy, ta yên tâm rồi. Huynh hãy dùng thử món này xem sao.”
Diễm Quang Tử liền đưa tay ra, từ trong lòng bàn tay của Thiên Sứ, một ngọn lửa bốc lên rồi cuộn tròn lại thành một hạt châu lấp lánh.
“Đây là Hỏa Châu, nó chứa đựng sức mạnh của ta trong ấy, huynh nhớ cẩn thận khi sử dụng. Có nó như có ta đấy. Nếu có sự cố gì xảy ra, huynh gọi Thanh Tịnh Tử đến ngay nhé, chỉ có đệ ấy mới có thể chế ngự được sức mạnh của ta khi nó bộc phát ngoài tầm kiểm soát!”
Dặn dò xong, Diễm Quang Tử trao cho Kim Quang Sứ viên hỏa châu sáng lấp lánh với hơi lửa vẫn đang phát ra âm ỉ.
“Đa tạ huynh đã giúp đỡ! Thánh Hỏa chắc sẽ vui lắm khi có được sự tiếp sức này!”
“Cho ta gửi lời hỏi thăm đệ ấy cùng chư huynh đệ khác nhé. Công việc của chúng ta dường như chẳng cho chúng ta có thời gian để sống cho riêng mình đấy nhỉ?”
Nghe những lời tâm sự ấy, Kim Quang sứ không khỏi trầm tư.
“Uhm… có lẽ thế. Nếu không có lửa của huynh, chúng sanh sẽ chẳng thể sống nổi những khi trời trở nên lạnh giá. Huynh còn phải trông chừng, nếu có sự cố liền lập tức giải quyết nữa chứ. Làm một người lãnh đạo thì trách nhiệm chẳng nhẹ nhàng như nhiều kẻ vẫn tưởng…”
“Thôi huynh về nghỉ đi, ta tiếp tục công việc của mình. Nơi phía nam Đệ Bát Địa Hoàn vừa có một ngọn núi lửa thức tỉnh, gần đó là khu rừng có nhiều sinh vật đang cư trú.”
Vừa dứt lời, Diễm Quang Tử hóa thành cột lửa biến mất. Kim Quang Sứ còn lại một mình giữa chánh điện của Hỏa Tinh Cung, ngài ngắm nhìn cảnh vật nơi đây một lượt rồi lặng lẽ rời cung.
“Tạm biệt, mong là chúng ta sẽ có nhiều thời gian gặp nhau hơn, huynh đệ của ta…”
Kim Quang Sứ hóa thành luồng sáng rời khỏi Hỏa Tinh Cung, bay thẳng đến Mộc Tinh Cung nơi cõi Huỳnh Thiên. Ở tầng trời này, khắp nơi đều sáng dịu dàng như buổi bình minh, cỏ cây hoa lá đơm chồi nảy lộc khắp chốn. Đâu đâu cũng ngập tràn sức sống mãnh liệt của muôn vật loại với đủ thứ kì hoa dị thảo, chim muông cầm thú. Chư Thiên Nhạc Càn Thát Bà thường xuyên nhóm họp quây quần lại bên nhau thành từng nhóm khoảng ba đến chín vị và hòa tấu nên những khúc nhạc phiêu bồng ngây ngất lòng người, thanh âm trong trẻo du dương khiến những ai hữu duyên nghe thấy liền tiêu tan những phiền não trong thân tâm.
Mộc Tinh Cung nằm giữa khu rừng thiêng liêng Hỷ Ái Lạc với bạt ngàn những cây đại thụ hình thành nên rừng thiêng này. Trước cổng Cung có các cây Bồ Đề Tuệ Nhãn, Bồ Đề Tam Bảo, Kim Cang, Sala… cành lá um tùm vững chắc che kín lối vào, những cây thiêng liêng vi diệu ấy cũng nghiêng mình vui vẻ cúi chào khi thấy Kim Quang Sứ đến thăm Cung Chủ của mình, các dây leo làm rào chắn nơi cửa cũng tự động dang ra cho Kim Quang Sứ tiến vào trong.
Giữa chánh điện trong cung có một cây đại thụ to lớn hùng vĩ, tàng lá sung túc bao phủ khắp cả cung, nói một cách chính xác hơn thì cả cung điện được hình thành bởi những tàng lá đan xen vào nhau của cây đại thụ này. Trên các tàng lá tươi tốt ấy có muôn hoa khoe sắc, những trái cây chín mọng, thơm lừng tỏa ngát hương thanh khiết trong ánh sáng lung linh, huyền ảo như những giọt sương sớm đang hoan hỷ đón chào ánh bình minh mỉm cười chiếu rọi nơi đây. Cây cổ thụ nơi đây to lớn hơn cây Thất Sắc Hoa nơi Kim Quang Cung của Kim Quang Sứ bội phần. Mỉm cười ngắm nhìn sức sống mãnh liệt ấy một chốc, Kim Quang Sứ cất tiếng gọi:
“Hiền muội có đó chăng, hỡi Diệu Hương Tử?”
Vừa dứt tiếng gọi, có một nụ hoa rất lớn bắt đầu lay chuyển, cành cây nhẹ nhàng hạ nụ hoa ấy xuống, mặt đất liền nở trăm muôn loài hoa, từ các bông hoa mới nở ấy lại xuất hiện những loài côn trùng bướm ong bay lượn sinh động, tuyệt đẹp vô cùng. Nụ hoa dần hé mở nhẹ nhàng như thiếu nữ mỉm cười e thẹn, giữa đóa hoa vừa mãn khai ấy, Mộc Tinh Thiên Sứ Trưởng vô cùng lộng lẫy với chín sắc hoa trên thân mình.
Nàng có mái tóc dài óng ả, bồng bềnh bay trong gió với một nhành hoa ngọc lưu ly bạch sắc được cài trên mái tóc rực rỡ tràn đầy sức sống, chiếc áo nàng khoác được kết thành từ nhiều đóa hoa tươi thắm. Các chú bướm ong bay lượn đậu lên mái tóc nàng, làm nàng càng thêm xinh đẹp bội phần. Trên cổ tay xinh xắn và nơi cổ chân thon thả của nàng cũng được các bông hoa quấn quanh tạo thành những chiếc vòng hoa tuyệt vời.
Diệu Hương Tử đứng dậy, nhẹ nhàng từng bước chậm rãi đến chỗ Kim Quang Sứ, dưới mỗi bước chân trần của nàng, một bụi hoa nở rộ xuất hiện trên thảm cỏ xanh tươi đỡ lấy đôi bàn chân ngọc ngà ấy. Những tưởng nàng đi đến đâu thì nơi ấy sẽ biến thành một vườn hoa tràn đầy sức sống của thảo mộc. Hương thơm ngào ngạt thanh khiết vi diệu mỗi lúc một rõ ràng hơn trong làn không khí trong lành nơi đây, khiến tâm hồn bất cứ ai trong pháp giới này cũng đều cảm thấy dễ chịu sảng khoái. Nàng nhẹ nhàng cất lời:
“Đại huynh đến đây có việc gì thế?
Phải chăng lâu ngày không gặp, huynh nhớ khung cảnh tuyệt đẹp nơi Mộc Tinh Cung này nên mới đến đây thăm muội phải không?”
“Ha ha ha. Muội thật khéo lời. Quả thật, khắp Thiên Giới này khó có nơi nào đẹp như nơi đây. Cung của Từ Phụ thì mọi thứ đều trắng tinh, lung linh huyền ảo. Cung của Từ Mẫu lại đủ thứ sắc ngọc, đá quý. Vườn Ngạn Uyển có muôn vạn loài hoa khoe sắc. Có lẽ Cung của muội chỉ xếp sau những nơi ấy về sự đa dạng với những màu sắc vui tươi của cuộc sống thôi đấy nhỉ!”
Diệu Hương Tử khẽ mỉm cười khiêm tốn đáp lời với thanh âm trong trẻo:
“Huynh lại quá lời nữa rồi! Ngoài Cung của Phụ Mẫu và Vườn Ngạn Uyển ra thì còn có các cảnh giới khác cũng đẹp vô cùng như Bồng Lai Sơn, Cực Lạc Cảnh, Lưu Ly Tịnh Giới… đấy chứ. Tuy rằng nơi này có đẹp thật, nhưng còn nhiều nơi khác đẹp hơn nơi này nhiều, mỗi nơi một vẻ, lại còn sự cảm thụ cảnh quan của từng đối tượng, nên ta đâu thể nói nơi nào là đẹp hơn đúng không huynh?”
“Hiền muội của ta quả vô cùng sắc sảo trong từng lời nói, cử chỉ hành động… huynh đây phục muội.”
“Huynh lại đùa nữa rồi. Có việc gì khiến huynh phải đích thân đến đây thế?”
Diệu Hương Tử không khỏi tò mò, ngạc nhiên nhìn Kim Quang Sứ hỏi thăm. Ngưng thần một chút, Kim Quang Sứ liền nói rõ ý định của mình khi đến đây:
“Uhm… Công việc của ta luôn đến những nơi tối tăm lạnh lẽo hoang vu, nên ta rất nhớ những nơi có đầy sức sống như ở đây, lại còn được gặp hiền muội tài giỏi dễ mến nữa chứ…”
Nhẹ nhàng mỉm cười, Diệu Hương Tử đáp lời:
“Lại nữa rồi! Sao mỗi câu nói của huynh đều có thêm lời khen ngợi người ta hoài thế? Huynh chế nhạo muội đấy sao? Nếu nói nhớ khung cảnh đầy sức sống, huynh đã đến chỗ Từ Mẫu rồi, đâu cần đến đây đâu, đúng không nè?
Cho muội biết, muội có thể giúp gì được huynh?
Muội còn nhiều việc phải làm lắm đấy, nào là chăm sóc cho mùa màng được điều hòa, bốn mùa phải có đủ các loài hoa quả của từng mùa ấy được nở rộ cho vạn vật được cảm thấy cuộc sống luôn thay đổi tươi đẹp, lại còn phải luôn tạo ra những giống loài thảo mộc mới, vừa có thể làm cho cuộc sống thêm tươi đẹp, còn làm lương thực nuôi sống chúng sanh nữa chứ.
Nếu chỉ làm đẹp cho cuộc sống mà chẳng mang lại thêm điều ích lợi gì cho chúng sanh thì hóa ra muội là kẻ chỉ biết ham chơi thôi sao? Làm sao xứng đáng với sự tin tưởng của Phụ Mẫu và các huynh đệ, chúng sanh khác đã đặt nơi mình hả huynh?
Huynh mau nói đi, huynh cần gì?
Nếu như huynh chỉ muốn gặp muội nói chuyện vui cười với nhau, muội không có thời gian đâu. Huynh có tâm sự gì cần chia sẻ, muội sẽ ở đây nghe huynh trút hết tất cả tâm tư tình cảm của mình, nói cho muội nghe với nào?”
“Tuy là huynh muội nhưng cơ hội trò chuyện cũng khó nhỉ?
Vẻ bên ngoài lộng lẫy của muội khiến ai cũng ngỡ rằng muội chỉ dành thời gian làm đẹp thôi đấy chứ. Có ai ngờ muội lại là người làm việc hết sức nghiêm túc! Huynh muốn xin muội một ít hạt hoa có được không?”
Diệu Hương Tử không khỏi ngạc nhiên, phát tiếng cười lớn:
“Ha ha ha. Tưởng chuyện gì nghiêm trọng, huynh đến đây chỉ vì chuyện nhỏ nhoi này thôi sao? Huynh cũng muốn thử đóng vai tuồng của Thảo Mộc Thiên Sứ? Thú vị nhỉ! Huynh muốn những loài hoa như thế nào nè?”
“Theo muội, hoa nào là đẹp và có hương thơm ngào ngạt nhất?”
“Mỗi loài hoa đều có một vẻ đẹp, hương thơm, ý nghĩa riêng… nên muội đâu thể nói được đâu là loài đẹp và thơm nhất. Tùy theo ý thích của mỗi người trong một hoàn cảnh nào đó thì sẽ có loài phù hợp nhất với họ.
Thế huynh thích hoa như thế nào? Lộng lẫy, thầm kín, kiêu sa, trường tồn, hay là ôn hòa?”
“Loại hoa nào nét đẹp làm say lòng người, tượng trưng cho tình ái mãnh liệt ấy?”
“Đại hỷ! Ha ha. Hay đấy!
Đại huynh của ta hôm nay lại muốn gieo trồng một loài hoa làm say lòng người, tượng trưng cho tình ái nữa chứ. Huynh lại lấn sang lĩnh vực của Ái Tình Thiên Sứ nữa rồi. Các vị ấy biết được chắc cũng sẽ không khỏi tò mò như muội đâu. Huynh muốn dùng nó để làm gì? Trồng trong Kim Quang Cung của huynh hay là trồng ở một nơi nào đó trong vũ trụ này?”
“Uhm, trong Kim Quang Cung, chỉ một cây là đủ rồi.”
“Huynh khiêm tốn quá!”
Mộc Tinh Thiên Sứ Trưởng liền đưa tay lấy từ vòng hoa trên tóc mình một hạt giống cho Kim Quang Sứ rồi dặn:
“Đây là hạt giống của Mai Côi, tượng trưng cho tình ái mãnh liệt. Huynh mang về trồng, thưởng thức sắc đẹp quyến rũ lòng người của hoa, huynh sẽ không thất vọng!
Mất thời gian nhiều rồi, muội phải tiếp tục công việc của mình kẻo hoa cỏ thiếu người chăm sóc, lại nở muộn không hay đâu.”
Diệu Hương Tử nhắm mắt lại, đóa hoa to lớn khi nãy liền vươn cánh hoa ra, đỡ lấy nàng ngã tựa người vào giữa những bông hoa nhỏ trong ấy. Đóa hoa ấy khép cánh lại thành một nụ hoa, từ từ được cành cây nhẹ nhàng nâng lên vị trí ban đầu.
Kim Quang Sứ cười hỏi:
“Này hiền muội, làm việc sao giống đi ngủ quá vậy?”
Từ trong nụ hoa có tiếng của Diệu Hương Tử vang lên:
“Lại đùa muội nữa rồi! Người ta nhắm mắt lại quán chiếu khắp Tam Giới nơi nào đang cần hoa quả đơm bông kết trái mà. Thôi chào huynh, hồi cung an lạc nhé đại huynh!”
Kim Quang Sứ chưa kịp nói thêm điều gì, từ trong nụ hoa ấy một cái vòi vươn dài ra, cuốn tròn Kim Quang Sứ lại đẩy ra khỏi cổng cung, liền đó các cây cổ thụ cùng với dây leo khác nhanh chóng chắn lối vào lại, không cho Kim Quang Sứ vào nữa.
“Hiền muội dễ mến… Tạm biệt muội!”
Nhẹ mỉm cười, Kim Quang Sứ biến thành luồng sáng vàng rực rỡ rời khỏi Mộc Tinh Cung.
Từ cõi Huỳnh Thiên, Kim Quang Sứ hồi hướng về cõi Kim Thiên, đây là tầng trời có màu sắc chủ đạo là màu vàng kim pha lẫn sắc trắng tinh khôi. Sắc màu ấy hòa với ánh sáng của những chú chim cánh vàng khổng lồ Ca Lâu La thường hay bay lượn ẩn mình qua các đám mây trắng bồng bềnh nhẹ lướt giữa thiên không, thoảng trong gió luôn có hương thơm nhẹ nhàng thanh tịnh phảng phất khắp nơi. Lại có thêm tiếng hót thánh thót du dương của mấy chú chim Ca Lăng Tầng Già hay nô đùa hợp tấu với những chú Khổng Tước cất lên các âm thanh vi diệu. Thoảng trong không gian an lạc ấy, những hồi chuông ngân vang trong gió làm cõi này thêm phần thanh tịnh biết bao.
Kim Quang Sứ ghé qua Kim Tinh Cung, cung điện được tạo tác từ vàng ròng tinh khiết với sắc vàng óng ánh tọa lạc trên Kim Sơn, một ngọn núi vàng và châu báu, cát nơi này cũng là những hạt vàng lấm tấm sáng lấp lánh khi có ánh sáng chiếu rọi vào.
Nơi này được bảo vệ bởi các chiến binh giáp vàng oai phong. Vẫn với dáng vể uy nghi của mình, Kim Quang Sứ từ thiên không giáng hạ đến trước cổng cung điện, ngài được đón tiếp nồng nhiệt và được các hoàng kim giáp chiến binh đưa vào nội Cung.
Giữa chánh điện của Kim Tinh Cung, Kim Tinh Thiên Sứ Trưởng ngự nơi ngai vàng lộng lẫy, rực rỡ với vô số ngọc ngà châu báu đầy cả cung điện, chói lọi khắp nơi. Bên cạnh ngai vàng là bộ Hoàng Kim Giáp và Hoàng Kim Bảo Kiếm được làm bằng vàng ròng, khảm trên ấy vô số ngọc quý chiếu sáng lấp lánh.
Ngài có mái tóc bạch kim, đôi mắt đen huyền, đồng tử ánh lên tia sáng tinh khôi như vì sao Bắc Đẩu giữa bầu trời đêm, sắc thân trắng hồng, thân hình cân đối và khoác trên thân mình bộ áo được đan bằng những sợi tơ vàng óng rực rỡ cùng vô số đá quý chiếu sáng lấp lánh. Kim Tinh Thiên Sứ Trưởng trông giống như ánh mặt trời ban mai chiếu rọi lên những hạt sương còn đọng lại trên cành lá làm cho cảnh vật thêm lung linh huyền ảo.
Dù rằng khắp cung điện là vàng bạc, ngọc ngà châu báu, nhưng dù chúng có đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể nào sánh với vẻ đẹp huy hoàng lộng lẫy từ Kim Tinh Thiên Sứ Trưởng toát ra. Ngài là người hào phóng, thấy khách quý đến mừng rỡ đón tiếp ân cần.
“Ánh hào quang của huynh xuất hiện nơi này là một niềm vinh hạnh cho ta. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”
“Đúng vậy Thái Tinh Tử, cũng đã mấy trăm năm rồi từ lần gặp nhau ở buổi lễ kỷ niệm ngày Hội Bàn Đào chư Thần Tiên dự hội tại Diêu Trì Cung của Từ Mẫu. Thời gian cứ trôi, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình nên dù những ngày lễ kỷ niệm trọng đại, chư huynh đệ khác có thể tụ họp về vấn an Phụ Mẫu, còn các Thiên Sứ Trưởng chúng ta ít có dịp gặp gỡ họ. Chúng ta chỉ gặp gỡ Phụ Mẫu trong những khoảng thời gian ít ỏi lại phải tiếp tục công việc rồi.”
Thái Tinh Tử mỉm cười với Kim Quang Sứ:
“Thôi, lâu ngày mới có dịp gặp nhau, đừng nhắc đến công việc nữa nè! Đại huynh có khỏe không?
Ta được biết huynh cũng vừa đến thăm Thanh Tịnh Tử, Diễm Quang Tử, cả Diệu Hương Tử nữa phải không? Họ cũng vẫn luôn an lạc đấy chứ?”
“Tất nhiên rồi. Nếu có ai đó trong chúng ta có điều gì bất ổn thì vũ trụ này cũng sẽ mất cân bằng, những vật loại từ Vô Minh Giới sẽ dễ dàng lọt vào Thiên Giới.”
“Cũng lạ nhỉ? Từ khi Phụ Mẫu xuất hiện, tạo nên vũ trụ này, tất cả vũ trụ đều là huynh đệ của chúng ta, vậy còn lực lượng Vô Minh là gì?
Tại sao họ tồn tại ở những nơi tối tăm lạnh lẽo đến thế, họ có phải huynh đệ của chúng ta không?”
“Phụ Mẫu là tình yêu thương, công bình, hòa ái. Thật ra, khi vũ trụ được hình thành thì ánh sáng của Từ Phụ chiếu rọi đến đâu, nơi đó sẽ có sự sinh tồn. Có những nơi ánh sáng chưa rọi đến, đó chính là ngoài ranh giới vũ trụ, không thuộc về Phụ Mẫu. Ở những nơi đó đã tồn tại những gì không phải là huynh đệ của chúng ta, họ không được sinh ra từ Phụ Mẫu.
Khi Phụ Mẫu xuất hiện, họ cũng đồng thời xuất hiện rồi đấy chứ. Vì họ là sự tồn tại đối lập với ánh sáng, tình yêu thương, bởi thế họ chỉ có thể tồn tại ở những nơi tối tăm mà thôi, nơi có tình yêu thương, ấm áp thì họ khó sinh tồn được.”
Thái Tinh Tử trầm ngâm một chút..
“Những thứ không phải do Phụ Mẫu sinh ra, không thuộc về Phụ Mẫu ư… Uhm, họ cũng mạnh mẽ đấy chứ, vì họ xuất hiện đồng thời với Phụ Mẫu của chúng ta.”
“Thế nên mới nói: Đạo cao nhất xích Ma cao nhất trượng, Đạo và Ma luôn song hành là vậy!
Trước đây, ta chỉ gặp những kẻ bình thường, không mấy mạnh mẽ. Nhưng dạo này bỗng nhiên bọn họ mạnh hẳn lên, vì thế nên ta đến thăm hỏi và mượn sức mạnh của các Thiên Sứ Trưởng khác để có thể đủ sức đương đầu với thế lực ngày càng lớn mạnh của họ đấy chứ.”
“Ta hiểu những khó khăn trong trọng trách mà huynh đang đảm nhiệm. Huynh cần điều gì, ta sẵn sàng đáp ứng. Một món pháp bảo đặc biệt, một bộ giáp trụ kiên cố hay bất kỳ báu vật nào trong cung điện này có thể giúp cho công việc của huynh?”
“Huynh có thể giúp ta một chiếc ngai vàng và một rương châu báu được không?”
“Chiếc ngai bằng vàng? Huynh xem cái ngai của ta có được không?
Rương châu báu… huynh đợi ta một lúc.”
“Nếu huynh đưa ta chiếc ngai mình đang dùng, vậy còn huynh thì sao?”
“Huynh lo gì việc ấy, ta sẽ làm một chiếc khác ngay ấy mà, đừng ngại gì cả, cứ tự nhiên nhé.
Để ta làm cho huynh chiếc rương ngay đây.”
Thái Tinh Tử nhẹ nhàng lấy một lọn tóc của mình rồi thổi vào đó một làn hơi mát lạnh, lọn tóc liền biến thành một chiếc rương cực kỳ rực rỡ. Ngài lại chỉ tay vào chiếc rương, chiếc rương mở ra hút vàng bạc châu báu vào đầy cả rương. Thái Tinh Tử giao hai món báu vật ấy cho Kim Quang Sứ:
“Ta thật chẳng hiểu huynh muốn làm gì với hai món này, nhưng nếu huynh thật sự cần nó và nó hữu dụng cho huynh… ta cũng rất vui vì có thể giúp đỡ huynh trong những lúc cần thiết.”
“Cám ơn huynh, ta sẽ biến chúng thành những thứ vô cùng hữu dụng cho công việc của ta sau này. Đã làm phiền huynh mất nhiều thời gian và công sức rồi. Bây giờ ta phải đi đây.”
“Chúc huynh may mắn! Tuy rằng ta luôn bận rộn với các công trình kiến trúc đặc biệt, và việc chế tạo những thứ hữu dụng cho cả vũ trụ này nên cả Tam Giới đều cần đến sức mạnh của ta, nhưng ta sẽ thực hiện những yêu cầu của huynh trong thời gian nhanh nhất. Khi nào hữu sự, cần gì huynh hãy đến đây, chỉ cần có liên quan đến kim loại, bất kỳ thứ gì ta cũng sẽ làm được cho huynh.”
“Đa tạ! Tạm biệt hảo huynh đệ của ta!”
“Vâng, tạm biệt huynh, sớm ngày tái ngộ!”
Dứt lời, Kim Quang Sứ hóa thành luồng kim quang bay mất.
Tiếp sau đó, Thiên Sứ đến Thổ Tinh Cung nơi cõi Hạo Nhiên Pháp Thiên. Ở cõi này, các sự vi diệu vô cùng phong phú chẳng thể nghĩ bàn, thiên không được bao phủ bởi ngũ sắc hào quang thường soi rọi cho muôn vật nơi đây. Địa diện muôn hoa tô thắm, phi cầm tẩu thú đều có thể vui đùa trong cảnh thanh bình an lạc. Hương thơm dịu nhẹ, tiếng nhạc êm tai, tiếng chuông của Bạch Ngọc Chung nơi Bạch Ngọc Kinh cũng thường vang vọng đến đây khiến nơi này luôn tràn ngập trong thanh tịnh. Tiếng trống sấm của Lôi Âm Cổ từ Lôi Âm Tự cũng truyền đến tận đây, như thúc giục các chơn hồn nhanh chóng hồi hướng về với Đạo mà tinh tấn không ngừng nghỉ. Vì có những sự vi diệu như thế, nên cõi này được gọi là Hạo Nhiên Pháp Thiên, là nơi có rất nhiều các cung, các động phủ của chư Thiên Chúng thường hành các sự hộ pháp độ trì cho muôn loại trong Tam Giới.
Thổ Tinh Cung là cung điện nằm trong Thiên Sơn Bảo Thạch, được kết tạo bởi các phiến thạch anh tinh khiết đủ màu sắc long lanh, đặc biệt là các loại hoàng bảo thạch, lục bảo thạch có nhiều vô số kể. Nơi này được các Thạch Sư cùng tộc Ma Hầu La Già bảo vệ, khi nhìn thấy Kim Quang Sứ, họ nghiêng mình tránh sang hai bên cổng vào cung điện, hoan hỷ đón tiếp Kim Quang Sứ ghé thăm:
“Kính chào Đại Tiên, cung Chủ đang đợi ngài bên trong chánh điện!”
“Mến chào các vị, Ngọc Liên Tử chu đáo quá… ngài ấy đã thấu triệt mọi sự khi ta đến thăm các vị khác.”
“Vâng ạ, mời ngài nhập Cung.”
“Ta không khách sáo, hẹn gặp chư vị sau!”
Kim Quang Sứ bay vào Thổ Tinh cung, bên trong Cung này có được dáng vẻ thần bí với các thạch nhũ long lanh những hạt nước còn đang đọng trên các chóp nhọn của thạch nhũ. Từ ngoài cổng đi đến chánh điện của Thổ Tinh Thiên Sứ Trưởng là một cầu thang uốn lượn, có hai hàng thạch anh trụ vàng óng mọc trải dài theo lối bậc thềm trông thật tinh khiết, huyền bí. Thổ Tinh Thiên Sứ Trưởng là vị Thiên Sứ với vẻ ngoài quý phái, mái tóc vàng dài, nàng mặc bộ trang phục được kết tinh từ các loại ngọc qúy, lộng lẫy xinh đẹp vô cùng, trên tóc cũng được cài một chiếc vương miện với mười hai loại bảo thạch tinh tế khác nhau, màu sắc sặc sỡ.
Thấy Kim Quang Sứ bay vào chánh điện, nàng niềm nở đón tiếp mời Kim Quang Sứ ngự nơi chiếc ngai ngọc bích mình đang ngồi, còn nàng thì được một Thạch Xà cúi mình xuống đỡ nàng lên ngồi trên mình của Thạch Xà. Thổ Tinh Thiên Sứ Trưởng ân cần hỏi thăm:
“Đã lâu không gặp. Công việc của huynh dạo này vẫn ổn chứ?”
“Cũng như mọi khi thôi hiền muội. Những việc chúng ta làm từ thuở khai Thiên lập Địa đến nay vẫn chẳng có gì thay đổi. Dù thời gian trôi qua, trăm muôn vạn năm sau hay lâu hơn nữa, có lẽ nó cũng vẫn gắn liền với chúng ta mãi mãi.”
“Có thể là vậy! Chỉ khi chúng ta không còn muốn làm những việc ấy nữa mới thôi. Khi ấy Phụ Mẫu sẽ giao lại trách nhiệm cho những huynh đệ khác, chúng ta có thể tìm việc gì đó để làm hay là nghỉ ngơi một thời gian cũng được đó chứ.Trông huynh có vẻ mệt mỏi quá, muội biết huynh đã ghé thăm các Thiên Sứ Trưởng khác rồi, các huynh đệ muội khác lo cho huynh lắm đấy. Hay huynh nói với Phụ Mẫu, huynh cần nghỉ ngơi một thời gian cho tinh thần được thư giãn đôi chút?
Trọng trách của huynh sẽ được những huynh đệ khác gánh vác, đến khi nào huynh bình tâm trở lại thì tiếp tục công việc của mình cũng được.
Huynh thấy ý kiến đó thế nào?
Một khoảng thời gian ngắn sống cho riêng mình, cũng không tệ đấy chứ?”
Nét mặt Kim quang Sứ không giấu niềm an vui khi nghe được những lời như thế.
“Đa tạ muội đã lo lắng cho ta… Ngọc Liên Tử. Với ta, công việc là một phần trong sự tồn tại của mình, nếu vì mệt mỏi đôi chút, phải làm cho Phụ Mẫu lo lắng, lại trút gánh nặng lên người khác cũng chẳng hay ho gì.
Tuy rằng trong thời gian gần đây, ta có hơi mệt mỏi, đó lại là niềm hạnh phúc trong ý nghĩa của sự tồn tại này. Muội hiểu rõ điều đó mà!
Nếu có ai đó muốn gánh bớt một phần trách nhiệm của muội, muội có bằng lòng không?”
“Trách nhiệm là trách nhiệm, muốn làm thì dù bao nhiêu cũng gọi là thiếu. Với vị trí là một Thiên Sứ Trưởng, chúng ta phải sinh tồn cho chúng sinh của toàn cõi vũ trụ này… dường như chúng ta chẳng có giờ phút nào để sống cho riêng mình, huynh nhỉ?
Nhưng muội khác huynh, nếu một lúc nào đó, muội thật sự mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, muội sẽ nhờ ai đó chia sẻ công việc thay mình trong một thời gian, khi đã ổn rồi muội lại tiếp tục. Nếu huynh vì lo lắng, sợ không làm tròn bổn phận của mình, không muốn chia sẻ với ai những việc mình phải làm, liệu khi huynh quá mệt mỏi, ngã gục… những cộng sự với huynh sẽ như thế nào?
Phụ Mẫu cùng các huynh đệ khác sẽ vô cùng lo lắng, đau lòng với tình trạng của huynh như thế. Nhưng quan trọng nhất là công việc của huynh vẫn phải để người khác làm đấy thôi, vậy sự chịu đựng ấy hóa ra cũng chẳng phải là việc tích cực!”
“Muội nói có lý. Nếu ta thật sự mệt mỏi, ta sẽ nhờ huynh đệ khác làm giúp ta công việc mang ánh sáng và tình yêu thương của Phụ Mẫu đến những nơi tối tăm. Còn ta… sẽ ngủ một giấc thật dài để có thể quên hết những lo âu, mệt nhọc.”
“Đúng đấy, nghỉ ngơi khi ta thật sự cần thiết phải làm điều ấy. Lâu rồi mới gặp nhau, chúng ta lại nói toàn những chuyện liên quan đến công việc, đại huynh nhỉ. Huynh có cần muội giúp đỡ gì không? Muội sẽ làm hết sức mình nếu việc ấy nằm trong phạm vi của muội.”
“Muội có thứ gì giúp được tinh thần ta một thoáng yên bình khi cảm thấy mệt mỏi không?”
“À à… có lẽ thứ này sẽ thích hợp cho huynh!”
Vừa suy nghĩ, Ngọc Liên Tử vừa đưa tay lên không trung, từ tay của nàng xuất hiện một chiếc bình bằng thủy tinh. Nàng gọi một Thạch Xà khác đến, Thạch Xà liền thổi vào đấy những giọt nước long lanh. Khi nước trong bình đã đầy, Thổ Tinh Thiên Sứ Trưởng đưa cho Kim Quang Sứ rồi dặn:
“Đây là An Thần Dược. Huynh chỉ cần uống một giọt thôi, nó sẽ giúp huynh cảm thấy thư thái, quên hết mọi mệt nhọc, lo âu chỉ trong thoáng chốc. Huynh nhớ chỉ một giọt thôi đấy, nếu dùng quá một giọt, huynh sẽ rơi vào trạng thái mất ý thức, chẳng còn nhớ gì cho đến khi thuốc hết tác dụng. Nếu huynh dùng nhiều trong một lần, huynh sẽ rơi vào giấc ngủ dài vĩnh viễn đấy…”
“Đa tạ muội! Ta lưu tâm hảo ý của muội.
Việc phải chăm lo cho đời sống của chúng sanh nơi Hạ Giới thật chẳng phải dễ dàng hiền muội nhỉ? Nào là chăm lo cho đất đai màu mỡ để hoa quả có đủ dưỡng chất mà sinh sống tươi tốt, mùa màng thuận lợi, lại còn phải đón nhận thân xác của chúng sanh dưới ba tấc đất khi họ kết thúc kiếp sống của mình nữa chứ.
Công việc của muội nặng nề thật đấy.”
“Đúng vậy! Nặng nề nhưng lại hạnh phúc khi mình có thể là một nơi để mọi sinh linh gửi xác thân hữu, hình hữu hoại trở về với cát bụi. Rồi từ đất, lại nảy sinh những mầm sống mới, điều đó thật tuyệt diệu nên dù muội có mệt bao nhiêu đi chăng nữa, khi nhìn thấy chúng sanh phát triển, tinh tấn… bao nhiêu khổ cực cũng tan biến cả. Muội rất hạnh phúc khi được làm công việc này, dù đã trải qua bao triệu năm, tiếp tục trong bao nhiêu lâu nữa muội vẫn sẽ không chán nản mà từ bỏ đâu!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *