Home Dưỡng sanh tánh mạng – Cơ bút của Đức Chí Tôn

Dưỡng sanh tánh mạng – Cơ bút của Đức Chí Tôn

Dưỡng sanh tánh mạng – Cơ bút của Đức Chí Tôn

Lời dạy của Đức Chí Tôn

Đây Thầy giải qua “Dưỡng sanh tánh mạng”

Thầy lập Đạo tại xứ Nam nầy nhầm thời kỳ cuối cùng của nhơn loại.

Các con ôi! Vách tường sắp đổ, nạn khô hầu kề, Thầy há nỡ điềm nhiên tịnh tọa để cho bầy con sắp tận vong tiêu diệt sao? 

Thế nên Thầy không nài gay khổ nhọc nhằn đem mối Đạo cứu vớt các con trong hồi cứu cấp nầy. 

Các con khá biết Đạo có 3 Nguyên ấy là số cuối cùng của Trời Đất.

Trước hết mở đầu là Thượng Nguyên. Thượng Nguyên chính là Nguyên Tạo Hóa là Nguyên đã gây dựng càn khôn vũ trụ, vậy khi mới tạo Thiên lập Địa nhơn loại sanh ra thì tánh chất con người rất đổi là hồn hồn ngạt ngạt còn đang phát thiện lương, nên chỉ có thuận tùng thiên lý hòa hiệp dưới trên, tương thân tương ái. 

Thời kỳ ấy người người đồng khí thiên nhiên, nên đồng hạnh hưởng thanh nhàn khoái lạc vui say mùi Đạo tháng ngày. 

Bởi đó đời Thượng Cổ mới có danh là đời Thượng Đức.

Kế đó bước qua Trung Nguyên thì nhơn tâm bất nhứt, tập quán theo thói đời thâm nhiễm theo nét xấu mới làm ra mất điểm thiên lương, bèn cậy ở sức mình hiếp bức lẫn nhau, chém giết hại nhau, tương sát tương tàn, mạnh còn yếu mất nên mới sanh biết bao trường quyết chiến, không còn đồng loại đồng chủng là gì, đã phai lợt tình nghĩa cốt nhục đồng bào. 

Bởi đó đời Thượng Cổ mới sanh ra đời Thượng Lực

Trung Nguyên ấy cũng là Nguyên Tranh Đấu.

Tiếp đến Hạ Nguyên, sự tranh đấu càng ngày càng ráo riết dữ tợn gớm ghê, thì nhơn loại chê sức mạnh mà dùng não cân, bày ra chước quỷ mưu tà, kế sâu, bẫy độc, thiệt là khốc liệt phi thường.

Song đó là lẽ tự nhiên, càng tranh đấu mới càng tấn hóa. 

Ngặt càng tranh đấu lắm lại càng ác nghiệt lắm. 

Nếu tranh đấu thét mãi phải đi ngay đến thời kỳ tiêu diệt.

Bởi đó đời hiện tại là đời mạt kiếp

Còn Hạ Nguyên nầy gọi là Nguyên Điêu Tàn.

Nhưng hết loạn thì tới trị, vong tắc hưng, nên Nguyên Tiêu diệt sẽ đến Nguyên bảo tồn là nguồn Đạo đức phục hưng để sấp lập lại như đời Thượng Cổ, nên cũng gọi là Nguyên Tái Tạo.

Đây bước qua thời kỳ nầy là thời kỳ quy nhứt thống, đại luân hồi của Thiên Địa đó. Ngày đã đúng số định của Tạo Đoan đã tới Nguyên cuối cùng của Thiên Địa. Vì tính ra đã 12 vạn 9 ngàn 6 trăm năm (12.9.600) nên đã đến kỳ tạo Thiên lập Địa một lần nữa.

Các con, ngày nay Thầy đến rồi là Thầy muốn ngửa tay ra tế độ các con. Vậy các con phải nương níu lấy Đạo mầu, ráng luyện chơn tánh cho thuần dương thì ắc tránh khỏi cuộc vinh hư tiêu trưởng của đời sấp đến nghe các con!

Vả lại sự tu hành là phương giải thoát cuộc đời khốn nạn khổ tân, nên người quân tử hằng chú trọng về tinh thần, cố gắng trao giồi đức hạnh.

Các con phải biết rằng, hễ muốn cho Chơn Thần đặng tinh khiết thì phải giữ gìn thân thể tráng cường, muốn dưỡng phần hồn thì phải mượn phần xác. 

Bởi thế cho nên các con chẳng nên trọng vô bỏ hữu; trọng hữu bỏ vô, phải nương níu với nhau cho mật thiết mới được.

Phải tu hành đừng ép xác hủy mình. 

Vì thể xác phàm khương kiện thì linh hồn mới đặng Thông Tri.

Vậy Thầy nói muôn sự nuôi phần hồn cho các con hiểu rõ:

Phật Giáo chú trọng về Hư Vô Tịch Diệt để nuôi lấy tinh thần, nên dùng phép Thiền Tọa gìn lòng không cho xao động.

Tiên Giáo thích sự Thanh Tịnh Vô Vi để tự nhiên tùy tùng Thiên Lý, mãi gom Thần định trí cho đến chỗ yểu yểu minh minh, quyết không để cái Tâm lưu luyến hồng trần trợ lịnh cho thất tình lục dục dấy lên làm quấy.

Nho Giáo cần Tu Tâm Dưỡng Tánh, chỉ tịnh tọa bảo dưỡng cho Tâm Lạc Thiện Háo Đức, Tánh Tiết Độ Cao Siêu.

Còn Đạo Của Thầy các con biết tu luyện rồi thì bốn buổi công phu, lọc cái tinh cho trong đặng bổ dưỡng cho phần hồn. Vậy mỗi ngày các con công phu bốn buổi là nuôi linh hồn, các con chẳng nên bỏ một thời nào đặng linh hồn nhờ khí ấy sáng suốt khôn ngoan, cứng cát. 

Vậy thì giờ công phu của các con là giờ linh hồn ăn uống.

Ngoài ra các con nên dưỡng trau phần hồn cho thanh khiết, cốt thiết là đừng để cho tâm thần lay động phóng túng ra ngoài.

Cần phải giữ sao cho tự nhiên yên tịnh luôn luôn mới được. 

Trong thân thể, không gì bảo trọng cao quý bằng lương tâm. Nếu để cho tán tận lương tâm đi rồi, thì con người còn chi quý báu nữa đâu. 

Con người thường ấy tất có khác gì kiến, bọ, dế, trùng sống kia như chết, có cũng bằng không. 

Hỡi ôi là khổ! 

Nay Thầy đã truyền Giáo cho các con, các con phải ghi nhớ lời Thầy dạy, ráng lo dưỡng tánh tu tâm lắm lắm mới nên. 

Hễ muốn linh hồn trong sạch nhẹ nhàng, các con hằng ngày phải tập tánh cho thiệt thiệt không không, đừng ghen ghét giận hờn, buồn lo sợ sệt chi chi tất cả. 

Nuôi lấy tư tưởng cho thanh cao, phải ép kềm cái ý muốn, chớ để cho nó chấn động, bừng dậy lâm vào điều sái quấy.

Trong thân thể con người cũng phải biết ra phần nào lớn, phần nào nhỏ đặng nuôi phần lớn bỏ phần nhỏ, cho lớn khỏi mất quyền, nhỏ đừng lấn thế. 

Chớ nên bơ thờ lại để cho phần nhỏ lẫy lừng đè phần lớn, tất là hại lớn chẳng vừa.

Phần lớn ấy là lương tâm, còn phần nhỏ ấy là tai với mắt. 

Lương Tâm ấy là Thần Minh của Trời Đất đã phú cho, còn tai mắt lại là mối giặc của lương tâm mới khổ cho các con. 

Nếu để cho tai mắt điều động tấm lòng dục vọng, chôn lấp lương tâm rồi chôn năm hòm ngũ trược thì ôi thôi! 

Có dễ gì bới xới, dỡ nó lên đặng đem lương tâm ra khỏi được.

Bởi vậy làm người là cần phải chú ý lấy cái tâm cho lắm, đừng vọng niệm sự tà tâm, chẳng ghét ganh, không thù oán, miễn sao cho tâm chí mãi mãi được yên vui là quý nhứt. 

Chớ vì miếng ngon của quý mà hại lấy linh hồn, thậm chí sắc đẹp, mùi thơm mà lấp chơn linh tánh.

Ta cũng cần cử kiêng vật thực hằng ngày cho chính mới nên. 

Đã biết ăn cho ngon miệng mới nuôi được thân phàm, song nuôi thân cho béo mà hại đến linh hồn thì sao? 

Bởi vậy như loài ngũ uẩn là loài ăn bất tịnh, có thể làm yếu ớt linh hồn, thì lẽ nào không cử.

Còn 4 vách của đời là sắc tài tửu khí, người ta nếu hễ mang vào thôi có mong chi siêu rỗi nữa.

Sắc hễ gần rồi thì tinh thần hôn mê.

Tài hễ mang đến thì tâm chí lo xa.

Tửu hễ say mê thì kim đơn hư hỏng.

Khí hễ còn vướng thì xã hội phải tiêu tan.

Độc nhứt là cái Giận, ví các con dẫu công phu đến mấy chục năm song các con để cho lửa giận một phen bừng cháy thì cũng đã thiêu đốt kim đơn phải tan ra nước hết trơn. 

Thậm chí những việc tầm thường như thuốc trần không bỏ thì cũng có hại cho kim đơn nữa đó.

Thế nên các con khá rõ mà dè dặt cẩn trọng vậy.

Trích góp nhặt chuyện Đạo

Sỹ Tải Bùi Văn Tiếp – Quang Minh 

Chú giải:

* Ăn cho chính

Tức là ăn phù hợp lẽ Đạo, ăn để nuôi thân rồi mượn thân mà lập công nghiệp và tu dưỡng học hỏi thêm phần tinh tấn.

Vì ăn cho béo tốt thân phàm thì dễ tích trữ dư thừa, bệnh tật, cũng là phát triển tư dục và lòng tham vật thực. Nên giữ mình ăn vừa đủ no, không tích trữ thừa mứa cho người béo ra thì không hợp lẽ Đạo.

Điều này cũng nhắc tránh ăn đồ béo, dầu sẽ làm cơ thể dễ bị trì trệ. Trong Huỳnh Đình Kinh có nói rõ.

Loài ngũ uẩn là có đủ sắc thọ tưởng hành thức, vì ăn tạp đủ thứ nên bất tịnh, thân tâm dễ bị vướng mắc. 

Nếu bất tịnh rồi thì chân hồn sao siêu thoát được.

Nên cần dùng vật thực là thứ thanh tịnh.

Đối với các loài vật đang trên đường tinh tấn, chúng sẽ có sự vận hành loại thức ăn phù hợp với môi trường sinh tồn và nghiệp khác nhau như loài kềnh kềnh và tôm cua lươn chạch ăn xác thối, giòi bọ, bọ hung ăn chất thải… loài người tránh không so sánh với những loài ấy.

*Vật thực bất tịnh:

Xác động vật như thịt cá chất chứa oán hận khi bị giết mạng ăn thịt.

Các vật do loài vật sản sinh như trứng, sữa, mật ong, tổ yến… bên trong đó chất chứa khát khao muốn sống, duy trì nòi giống, sinh sản. Nên khi ăn sẽ tăng trưởng tư dục, lòng dục với sinh sản, luân hồi cõi trần tục. Nếu bị nuôi nhốt giam hãm rồi khai thác thì có thêm nghiệp sát mạng và tàn hại chúng sinh, trong vật thực ấy sẽ có thêm oán khí, uất ức vì bị giam cầm tù đày.

Các loại thức ăn đã bị héo úa hư thối, mốc ẩm, lên men thối đang phân hủy như: chao, tương, mắm, dưa cải chua… ăn vào cơ thể bị tổn hại gan thận, mau bị thối hóa.

* Thuốc trần có hại cho kim đơn:

Người tu luyện, tự mình dưỡng thần dưỡng khí, tự mình giải quyết các vấn đề bệnh thân bằng tư niệm, thể dục vận động, vật lý trị liệu, dùng vật thực là thảo dược hữu ích cho sức đề kháng của thân. Thuốc trần này bao gồm cả tây y lẫn đông y được bào chế tinh luyện theo nhiều cách khác nhau. Nhưng mà, hầu hết đều sẽ có nhũng tác dụng mạnh đến cơ thể, tự nhiên sẽ làm cơ thể bị yếu đi theo thời gian, lệ thuộc vào thuốc thì cơ chế tự hồi phục của thân tâm cũng suy giảm nhiều, nên gọi là hại kim đơn. 

Trong quá trình thu hoạch và bào chế các loại thảo dược cũng gây nên sát nghiệp và oán khí rất nhiều nếu thu hoạch mang tính tàn hại, thiếu tôn trọng sự sinh tồn của cỏ cây muôn loại.

Còn thuốc có nguồn gốc là động vật, hiển nhiên là thứ bất tịnh, dính ác nghiệp khi dùng.

Nguồn: Tam Giới Toàn Thư

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *