Home Lỡ làng duyên phận mẫu tử – Chuyện về Quang Vinh

Lỡ làng duyên phận mẫu tử – Chuyện về Quang Vinh

Lỡ làng duyên phận mẫu tử – Chuyện về Quang Vinh

Lỡ làng duyên phận mẫu tử

Trót lỡ lầm mẹ lòng hoài tưởng

Thương con tìm gặp nẻo âm dương…

Hôm ấy, ngày … tháng … năm 2015, Bạch Lạp môn đệ tôi tình cờ gặp lại một cố nhân là Chị H. Khi trước tôi và chị ấy có quen biết nhau qua một nhóm nghiên cứu về bài Tarot Âu Châu, là một loại hình bói toán, đang rất thịnh hành tại Việt Nam như một trào lưu, sau vì lý do công việc nên ít liên lạc.

Khoảng trước đó một ngày, tôi với chị liên lạc lại qua trang mạng cộng đồng và hẹn gặp vào ngày hôm sau để xem bài giúp chị ấy, cho chỉ lời khuyên gỡ rối một vài vấn đề đang vướng mắc.

Đúng hẹn, chị H và tôi gặp nhau, sau khi chào hỏi vài câu, tôi trải bài ra xem cho chị. Trong quẻ bói có mấy phần về sau khiến tôi hơi bất ngờ là chị đang có vài vấn đề tâm linh. Tôi thật tình hỏi thăm, được lời như mở hết tấm lòng, vốn ít nói nhưng dường như câu hỏi có phần đánh được vào nội tâm nặng gánh vương mang của chị, nên chị đã trả lời lại cho tôi một phần nào tâm sự hiện thời…

Ngày trẻ tuổi cạn nghĩ, khoảng mười năm về trước, chị có trót dại quen biết và đặt tình cảm không đúng chỗ, người nhà tới tận giờ vẫn không hề biết việc ấy. Do biết nhìn sai người, bụng làm dạ chịu, chị cắn răng một mình phải đành đoạn đi điều hòa bào thai trong bụng… Nước mắt tới tận ngày nay vẫn chưa phút nào ngưng chảy mỗi khi nhớ và kể ra cho người chị thật sự tin tưởng.

Không biết phải làm sao, tôi chỉ có thể dùng lời an ủi chị, thông qua bài tôi có giải thích thêm là hiện có thể chị đang gặp phải vài trắc trở nhỏ có dính tới em bé, có lẽ do tôi vẫn còn chưa biết nhiều vì vẫn còn nhỏ tuổi đời nên làm chị thêm tin là tôi cũng không thể nói lại với ai … chị cho biết chị có cảm giác cháu nhỏ luôn bên cạnh, từ ngày ấy đến giờ cảm giác cứ thêm rõ ràng nhưng cũng vì thế mà chị lại cảm thấy như vì âm linh của bé làm chị chưa thể vuông tròn hạnh phúc cho mình thêm một lần nữa cho tới tận tuổi ngoài ba mươi này.

Từ ngày được sư huynh Chân Tâm dẫn dắt trên con đường huyền vi nhiệm màu, biết được hai nẻo âm dương vốn dĩ luôn song hành, mặc cho ai khác có xem huyễn hoặc… tôi nghe hết sự tình và chia sẻ nỗi niềm với chị xong có hứa là nếu được sẽ giúp chị bằng hết khả năng của mình có thể.

Đến tối hôm ấy, qua lời thuật lại của tôi về câu chuyện của ngày hôm nay, tôi được Chân Tâm huynh ủng hộ và khuyến khích nên giúp chị ấy, được thì hẹn chị qua ngày sau lên tịnh am của đại sư huynh Huyền Quang nhờ giải giúp.

Tất cả như thời cơ chín mùi, tôi đã hẹn được chị lên tịnh am của sư huynh suông sẻ. Đúng giờ chị có mặt và được sẻ chia thật tình của Chân Tâm huynh cùng như giới thiệu sơ qua lại cho sư huynh biết, thì qua Pháp nhãn âm dương huynh trưởng có hỏi chị H vài điều và cho hay rằng chị có âm linh hiện đang theo sau chị nhưng chưa đến đỗi nặng nề ám nhập quấy phá.

Chị có hơi bất ngờ do chưa nói nhiều và tôi cũng chưa nói gì cho tôn huynh nghe mà tôn huynh lại nhìn ra được hay quá, nhưng sau khi sự tình qua lại mới hay không phải phần con chị không mà tôn huynh lại nhìn ra được là vốn có thêm một âm linh khác nữa, qua tiếp hỏi chị thật thà giải bày thêm là mấy bữa trước có đi chơi miền biển, sư huynh trưởng gật đầu nói có thể do đó mà chị bị chư âm linh theo. Thổn thức tâm tình, chị lại nói ra chuyện tình cảm hiện thời, vài người trước cho tới người hiện tại sao cứ trục trặc hoài và ngay người đang quen biết chị cũng chưa thật sự thấy gì là vững chắc, cũng có phần hoài nghi do đứa trẻ năm xưa làm mình như vậy… nhưng sau đó qua kiến giải của huynh trưởng chị biết rằng không phải như vậy!

Huynh thuyết:

“Vì đã có duyên nợ cửu huyền nên theo sau là có nhưng không có chuyện phá phách như vậy, phần nhiều có thể do thương mẹ nên em bé vẫn chưa thể bước vào âm dương đạo và như là có vài vấn đề sâu sắc hơn nữa. Ví như Thiên mệnh vận số là thọ mạng kéo dài hơn lục tuần, thất tuần… vì nguyên do gì đó mà lỡ không sinh ra được thì vong linh ấy sẽ ngụ tại dương thế, thường theo người mẹ hoặc cha với đúng thời gian như thế xong rồi mới chuyển sinh… Càng không cơ sở nào vì mẹ bỏ con mà con lại thù oán, báo hại lại bao giờ vì không dễ mới thành duyên nợ cửu huyền với nhau.”

Giải thích của tôn huynh như hồi chuông giác ngộ dộng từng hồi vào tâm trí còn vô minh của chị H, khiến chị không khỏi bùi ngùi thổn thức.

Thời cơ đã đến, trong buổi gặp đó có tôi Bạch Lạp cùng hiền hữu Thanh Hải và Chân Tâm hiền huynh, đồng hỗ trợ sư huynh lập đàn giải pháp sự, sau câu để lời của huynh trưởng nhờ một trong ba chúng tôi làm đồng tử trung gian cho sự hiện hữu Tam Giới được tương thông rõ rệt, cũng minh chứng cho chị H thêm tin tưởng mà tương lai phát tín tâm tu hành, giồi trau giới hạnh…

Ban đầu, Thanh Hải nhận làm đồng tử giúp tôn huynh nhưng do mới nhập môn, tâm ý và chay giới còn giữ theo kỳ nên chưa được nhất tâm khiến lần đầu giáng nhập còn chập chờn, chưa thể thị hiện rõ ràng. Sự thành tâm sám hối và nỗi niềm muốn gặp lại con thơ do sự ngây dại tuổi nhỏ mà chị đã làm sai khiến tôn huynh không khỏi động lòng mới bảo với Chân Tâm huynh ngồi giúp cho việc được viên mãn vì hai môn đệ tôi và Thanh Hải dẫu sao vẫn còn mới, chưa biết gì nhiều.

Tích tắc… nhẹ nhàng như tiếng kim đồng hồ từng lời chú nguyện của huynh trưởng ngân lên: “… Nương theo ánh sáng từ bi từ Minh Triết Ấn, ta Huyền Quang pháp sư xin tạo đường tương thông tam giới, để cho thân xác đồng tử này được tương thông với điển lực của vong linh đang có sự gút mắc phía sau của hiền nữ H này”.

Lời dẫn lại tiếp tục vang lên:

“Thần thức của Chân Tâm hãy mau mau lui về Hoa Sơn Cung an dưỡng”.

Dứt lời, thân xác của Chân Tâm huynh có một vài cử động nhẹ nhàng và rồi cúi nhẹ đầu xuống. Sư huynh quay qua nói với chị H hãy nắm tay đồng tử và tĩnh tâm cầu nguyện, em bé giáng lai giáng nhập có thể sẽ được dễ dàng hơn.

Không đầy vài phút sau, vong linh em bé được khai khẩu liền thổn thức ngay và từ từ nức nở khóc, sau đó chị H bên cạnh tiến tới nắm bằng cả hai tay của mình và hòa theo tiếng nấc ấy là những câu nói nhận lỗi của mình cũng với giọng chữ được chữ mất:

“…Mẹ xin lỗi con, xin lỗi con, lỗi của mẹ, xin con tha thứ cho mẹ…

Mẹ biết sai rồi… ngày đó mẹ không nên như vậy… tha thứ cho mẹ đi con…”

Giọng the thé trong tiếng khóc nấc, em bé trả lời:

“…Tại sao mẹ bỏ con… tại sao mẹ bỏ con…”

“…Mẹ không hề muốn đâu con à!… Mẹ… xin lỗi…”

“Con ghét mẹ, con giận mẹ…từ lúc biết được… là con của mẹ… mẹ biết… con vui như thế nào không… con đã chờ… chờ từng ngày… nhưng… nhưng đáp lại… mẹ cho con lại là sự đau đớn… mẹ biết không?!… huhuhu…”

Và tiếng khóc lại lớn hơn khi đươc nghe tới câu:

“… Tha thứ cho mẹ, mẹ phải làm sao để bù đắp cho con?

Con có thể nói cho mẹ nghe được không…? “

Động tác đẩy tay… em bé dường không muốn tha thứ cho mẹ!

“… Con không cần mẹ bù đắp, con buồn lắm, con sẽ theo mẹ thôi… con sẽ cản hết những ai đến với mẹ, những ai sẽ cướp mẹ của con…! huhuhu…!”

Do điển lực xúc cảm mạnh, nên sự tương thông bị đứt đoạn, âm linh em bé bị xuất ra khỏi Chân Tâm một cách đột ngột. Và mọi việc được tạm ngưng tại đó với cái hẹn có thể được thì ngày sau mình giải quyết tiếp.

Mọi người dần kiềm được xúc cảm từ từ trở lại với cuộc nói chuyện bình thường, chuyện tưởng chừng như hết trong ngày hôm ấy. Nhưng không đầy nửa tiếng sau, Chân Tâm huynh không giữ được thân xác của mình, bất chợt ngã xuống người của hiền hữu Thanh Hải. Thấy không ổn, huynh trưởng bèn kêu mọi người có mặt đỡ Chân Tâm huynh lên và dùng chân ngôn:

“Om…

Hỡi điển lực của âm linh đang muốn thị hiện nơi thân xác của Chân Tâm có phải là em bé lúc nãy còn điều chi vướng mắc mà thị hiện nữa hay không?

Hãy giáng lai giáng nhập thị hiện hình tướng chân thân rõ ràng…”

Đáp lại, thân xác của Chân Tâm run lên và huơ chân múa tay, gạt hết tất cả mọi người ra với lực khá mạnh khiến tôi, Thanh Hải và chị H có phần hơi e sợ. Huyền Quang sư huynh ngay lập tức thiết lập kết giới và bảo mọi người tránh xa một chút.

“Bình tâm lại… Hãy bình tâm lại. Là ai đang trong thân xác của Chân Tâm…”

Lời chưa dứt, thì bỗng từ miệng Chân Tâm huynh một thanh âm pha chất miền Bắc lên tiếng:

“Lui ra… hãy lui ra…”

Nối sau là một động tác nhẹ nhàng cuối đầu lễ chào huynh trưởng Huyền Quang. Tiếp lời, thanh âm nữ nhân đó lại nói:

“Bần nữ xin kính chào đại sư huynh…

Xin huynh yên tâm, ở chỗ đông người như thế này thì bần nữ sẽ luôn giữ cho thân xác này không dễ bị xâm phạm đâu. Đây là một điển lực có liên quan với người nữ này (chỉ tay qua chị H) và muốn thị hiện ra với ý không tốt và xin xỏ lắm điều cộng với bần nữ thấy môi trường hoàn cảnh xung quanh là không thích ứng cho y được thị hiện nên đã đẩy ra ngoài rồi, một lần nữa huynh trưởng cứ yên tâm”.

Chất giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm nghị khiến tất cả mọi người khi ấy trở nên an tâm lại. Song song, chị H liền hỏi ngay với huynh trưởng:

“Đây là ai vậy?”

Sư huynh trả lời:

“Đây là điển lực của hiền nữ Trần Thị Muôn đã được dẫn duyên tu học nơi thiêng liêng – pháp danh là Diệu Ái, vốn có nhân duyên không thể diễn tả được với đồng tử Chân Tâm như là má con, luôn đi theo và bảo hộ cho thân xác đồng tử Chân Tâm này để cho không bị quấy phá, vì thần của đồng tử khá yếu, dễ dàng nhập dựa như hiền nữ đã thấy đó”.

Diệu Ái đạo tỷ lại tiếp tục lên tiếng:

“Mọi người an tâm, sẽ không có việc gì đâu…”

Hướng mặt đồng tử quay sang chị H mở lời thân thiết:

“Người khi nãy có liên quan đến con, má đã đẩy đi rồi.”

Chị H lên tiếng:

“Đó là ai vậy má…? Và tại sao lại theo con?”

“Đây là âm linh vất vưởng, một phần do duyên nghiệp, một phần do ý tứ của con nên đã vô tình chiêu vời âm linh này đến theo con, nhưng con an tâm, với sự sám hối và lòng thiện lương âm linh đó sẽ sớm ngày không thể theo con nữa…”

“Vậy má ơi… (thút thít khóc)… Má có thể cho con được gặp con của con một lần nữa không?”

“Vì như đã nói, hiện bây giờ là không thể… nhưng con sẽ được gặp lại vào một ngày nào đó không xa…”

“Vậy má ơi… cho con hỏi con của con đang ở đâu vậy…? Nó có hận con nhiều không má?”

“Con của con vốn dĩ ở xung quanh con thôi. Con cứ yên tâm đi, không thể có chuyện mẹ con giận nhau được, vì tình mẫu tử là một mối dây thiêng liêng quý trọng nhất, nhân duyên sâu dày mới là mẹ con… Như tại sao vẫn cứ theo con là vì con của con còn hụt hẫng vài điều tại sao con lại bỏ bé…”

“Nhưng con đã hối hận lắm rồi…”

“Má biết con hối hận lắm, con đau khổ lắm, đau khổ chính từ lúc con quyết định bỏ bé đúng không? Và con đã bị… dường như phiền não khoảng thời gian sau đó đúng không?”

Chị H khẽ gật đầu với hai dòng nước mắt lăn dài trên má…

“Con của con thấy hết đó, thương con đó, nó hứng hết nước mắt của mẹ nó đó nên mới dùng dằng không chịu đi vì với ý nghĩ lo sợ không biết những người sau có làm cho mẹ nó phải đau khổ nữa hay không thôi.

Hiểu hết nỗi niềm của con đó, nên má nhắc lại là không có chuyện mẹ con ghét nhau mà trả thù đâu dù con có làm sai đi chăng nữa thì tình mẫu tử vẫn là tình mẫu tử…”

Lời vừa dứt, điển lực của Diệu Ái hiền tỷ cũng nhẹ nhàng thanh thoát rời đi khỏi thân xác của Chân Tâm huynh. Mọi chuyện tạm gọi kết thúc tại đó với lời hẹn của đại huynh cùng chị H là ngày sau đủ duyên sẽ giúp chị dẫn dắt cho bé về vô hình tu học…

….

Vài ngày sau đúng hẹn, Bạch Lạp tôi cùng huynh Chân Tâm, Thanh Hải với hai nữ hiền hữu Linh Nhã, Bạch Hoa cùng chị H hẹn gặp tại tịnh am của sư huynh Huyền Quang để giúp cho em bé trở về tu tập con đường chánh Đạo nơi vô hình. Hôm ấy, mọi người cùng trò chuyện và nghe chị H giải bày tâm sự của mình trong những ngày qua, chị vẫn còn hối hận với việc mình đã làm và rất mong muốn con tha lỗi cho mình. Không muốn làm mất nhiều thời gian của mọi người, tôn huynh bắt đầu kêu gọi mọi người tịnh tâm để chuẩn bị cho việc hành pháp sự.

Không gian nơi tịnh am dần dần trở nên thanh tịnh, như một làn gió thanh khiết, chậm rãi .. lời chân ngôn của tôn huynh bắt đầu vang lên từng hồi:

“Ohm…”

Thanh âm lan tỏa khắp tịnh am, lại càng làm cho không gian trang nghiêm và thanh khiết hơn nữa. Tiếp sau đó, tôn huynh dùng chân ngôn để đưa thần thức của đồng tử Chân Tâm về nơi vô hình an dưỡng:

“Thần thức của Chân Tâm đồng tử hãy mau mau lui về Hoa Sơn Cung an dưỡng.”

Dứt lời, lập tức thân xác của Chân Tâm ngã nghiêng sang một bên. Chị H cùng với sự mong muốn gặp lại con mình, chị liền nắm lấy tay của đồng tử và cầu nguyện:

“Con ơi, con đã hết oán giận mẹ chưa…?

Mẹ muốn gặp con lắm… mẹ biết lỗi của mẹ rồi… con tha thứ cho mẹ nha con. Con ơi… con hiện vào thân xác của đồng tử này để giải bày tâm sự của con huhuhu…”

Tôn huynh tiếp lời chị H:

“Này hỡi đồng tử, hãy mau mau thị hiện hình tướng của mình được rõ ràng, có điều chi cần giải bày tâm sự hãy nói ra, ta có thể giúp cho con”

Lúc này, thân xác của đồng tử chỉ có một vài cử động nhẹ, không nói lời nào nhưng hai dòng nước mắt cứ lăn dài trên má. Có lẽ, vì đang quá xúc cảm nên vẫn chưa thể tịnh tâm khai khẩu được. Tôn huynh lại dùng tâm ấn và tâm chú:

“Nam mô Tâm tịnh như thủy hồ lặng sóng”.

Này hỡi đồng tử, con hãy mau mau khai khẩu để giải bày tâm sự… con đừng sợ, ta sẽ giúp cho…”

Sau lời chân ngôn, thân xác của Chân Tâm đồng tử bắt đầu có cử động nhẹ, nước mắt không còn nữa. Tay trái của đồng tử buông bỏ tay của chị H ra. Vì quá thương và muốn gặp con nên chị H không đành bỏ tay ra, đồng tử quát lớn với cảm xúc giận dữ:

“Bỏ ra… Nó đi rồi khóc cái gì mà khóc”.

Lúc này, biết được trong thân xác của Chân Tâm không còn là em bé con của chị H nữa mà là đang có một âm linh khác trong thân xác này. Theo lời hỏi thăm của tôn huynh ngày trước, thì âm linh đang trong thân xác của đồng tử là âm linh mà tôn huynh đã cảm nhận hôm trước khi chị H vừa bước vào tịnh am. Tôn huynh lại hỏi:

“Hỡi chư âm linh đang trong thân xác của đồng tử, xin vui lòng xưng rõ tôn danh quý tánh của mình, hãy mau mau thị hiện tình tướng rõ ràng.”

Thân xác của Chân Tâm lại có vài hành động kì lạ. Vẫy tay, gọi chị H lại gần sau đó lại ngồi im lặng. Tôn huynh kết Lôi Âm ấn và đọc tâm chú nhằm mục đích khai khẩu cho âm linh đang ám nhập trong thân xác của đồng tử Chân Tâm:

“Nam mô Lôi âm ứng hiệp phá vô minh.”

Một hồi sau, âm linh bắt đầu lên tiếng:

“Tôi là Hải Tinh…” (Sao Biển)

Kèm theo hành động quạt quạt tay hỏi lại:

“Lạnh không, lạnh không, lạnh không?”

Tôn Huynh:

“Này hỡi Hải Tinh, sao lại đi theo người nữ này?”.

“Tôi thích.”

“Âm dương cách trở, hiền hữu không thể theo nữ nhân này mãi được. Lý do vì sao hiền hữu lại đi theo cản trở nữ nhân này…?”

“Nơi tu luyện của tôi đã bao năm nay, tự nhiên lại dẫm đạp vào đó, tôi không còn chỗ tu luyện, không theo nữ nhân này thì theo ai?”

“Nếu hiền hữu đồng ý, có thể theo ta, ta sẽ giúp hiền hữu hồi hướng tu tập.”

“Ta cũng muốn tu, nhưng cũng muốn theo nữ nhân này, ông có giúp được cho ta không?”

Im lặng một hồi, tôn huynh lại cất lời:

“Hiền hữu hãy xem đây”.

Sau đó tôn huynh khởi chú mượn ánh sáng thiêng liêng nhiệm màu của Thầy Mẫu thắp sáng nơi tâm thức của tất cả những ai có mặt lúc ấy.

Âm linh chắp tay dập đầu liên hồi:

“Sáng quá, sáng quá, ông mau mau đưa tôi đi đi, tôi xin ông mau đưa tôi đi đi mà.”

Khi nghe được lời năn nỉ thương tâm đó, tôn huynh lại nói:

“Sau khi về nơi vô hình tu tập, chúc hiền hữu sớm tinh tấn…”

Sau khi Hải Tinh rời khỏi thân xác của Chân Tâm, lúc bấy giờ người Chân Tâm lắc nhẹ, một giọng nói nhẹ nhàng cất tiếng nói với mọi người:

“Đồng tử con của H đang ở đây, nó còn khóc nên chưa vào nói chuyện được. Giờ đây H phải tịnh tâm lại, đừng quá xúc động thì con của con mới vào nói với con được nè.”

Đó là giọng của Diệu Ái hiền tỷ. Dứt lời thì đồng tử con chị H lại nhập vào, bé khóc thút thít nắm tay mẹ nói:

“Con… không muốn rời xa mẹ… con không muốn đi đâu hết…”

“Con nên nghe thầy… theo thầy tu tập nhe con… con ở bên mẹ hoài… cuộc sống của mẹ biết phải làm sao đây…? Con cũng chẳng thể an yên được… đi tu nhe con…”

Sư huynh nhìn thấy vậy cũng nói thêm vào:

“Này hỡi linh tử, con theo ta tu tập, buông xả những đau khổ, chấp niệm của mình để sớm ngày an lạc. Sau này, nếu con muốn về thăm mẹ, con vẫn có thể về thăm được, con đừng lo nhé!”

“Dạ… vậy con xin nghe theo…”

“Từ hôm nay, con sẽ có tên là Quang Vinh, đây là tên mẹ của con đặt cho con.”

Chị H nắm tay đồng tử, nghẹn ngào nói mấy câu với con mình:

“Con biết không… con phải mạnh mẽ, tinh tấn, thành tựu trên bước đường tu Đạo nhé… mẹ chỉ mong con được như cái tên này…”

“Hỡi chư hiền đệ muội nơi Cửu Thiên, xin giáng lai dẫn độ cho đồng tử nơi này hồi Cửu Thiên.”

Sư huynh vừa dứt lời chú nguyện, đồng tử ngước mặt lên trên, đôi dòng nước mắt thoáng nhẹ rơi, tất cả mọi biểu tình trên khuôn mặt của Chân Tâm đồng tử đều dịu lại, người Chân Tâm ngã ra phía sau. Sư huynh lại hô to:

“Này hỡi thần thức của Chân Tâm đồng tử, hãy mau mau thức tỉnh!”

Chân Tâm từ từ mở mắt ra, mọi việc đã kết thúc trong niềm an vui của mọi người khi đã độ duyên được cho đồng tử Quang Vinh cùng Hải Tinh hồi hướng trở về với Đạo.

Lòng sám hối mẹ muốn gặp con

Trải bao năm thể trí hao mòn

Khi xưa lầm lỡ đời dang dở

Khiến quả mẹ con mãi khó còn.

Bạch Lạp viết

Nhật ký hành sự ngày… tháng… năm…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *